Câu chuyện bắt đầu tại một thành phố nhộn nhịp, nơi ánh đèn lấp lánh và dòng người hối hả dường như không bao giờ ngừng chảy. Trong căn phòng nhỏ của một văn phòng thám tử tư, Trần Quang – một thám tử lão luyện với nhiều năm kinh nghiệm – đang ngồi sau chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nhìn chăm chú vào tập hồ sơ mới nhận. Bản hợp đồng vừa ký là về một vụ mất tích không giống bất kỳ vụ nào mà anh từng điều tra trước đây. Đứa con của gia đình nọ đã bị thất lạc từ hơn mười năm trước, và mặc dù họ đã tìm kiếm trong vô vọng, không có bất cứ manh mối nào cho đến khi họ quyết định nhờ đến một thám tử tư.
Gia đình ông bà Lâm, những người đã tìm đến Quang, là một gia đình giàu có và quyền lực. Họ sở hữu một chuỗi các khách sạn cao cấp và sống trong căn biệt thự sang trọng trên đồi. Ông Lâm là người đàn ông mạnh mẽ, không dễ dàng bị khuất phục bởi bất kỳ khó khăn nào, nhưng khi nhắc đến đứa con gái mất tích của mình, giọng ông run lên và đôi mắt không giấu nổi nỗi đau. Bà Lâm, trái ngược với sự mạnh mẽ của chồng, ngay từ khi bước vào văn phòng của Quang, đã không thể kiềm chế được nước mắt.
Mười hai năm trước, con gái họ, cô bé tên Linh, khi đó chỉ mới năm tuổi, đã biến mất trong một chuyến dã ngoại gia đình tại một khu nghỉ dưỡng miền núi. Họ đã tìm kiếm khắp nơi, huy động lực lượng cảnh sát, thuê các thám tử nổi tiếng, nhưng đều không có kết quả. Mọi người bắt đầu nói rằng cô bé có thể đã qua đời, hoặc bị bắt cóc và đưa ra nước ngoài. Nhưng trực giác của bà Lâm luôn mách bảo rằng con bé vẫn còn sống ở đâu đó. Và chính vì niềm tin mãnh liệt đó, họ tìm đến Quang, hy vọng vào phép màu từ người thám tử dày dặn kinh nghiệm này.
Quang bắt đầu cuộc điều tra của mình từ những tài liệu cũ, những thông tin đã được cảnh sát và các thám tử trước thu thập. Anh tìm lại những người đã từng có mặt tại khu nghỉ dưỡng hôm đó, từ nhân viên khách sạn, hướng dẫn viên du lịch, đến cả những vị khách khác. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không thể cung cấp thêm thông tin gì hữu ích. Cứ như thể Linh đã tan biến vào không khí, không để lại một dấu vết nào.
Sau một tuần tìm kiếm trong vô vọng, Quang chuyển hướng điều tra của mình. Anh bắt đầu suy nghĩ đến khả năng cô bé bị ai đó bắt cóc. Một kẻ nào đó có thể đã lên kế hoạch kỹ lưỡng và đưa cô bé đi xa khỏi khu vực ngay khi vụ mất tích xảy ra. Quang tập trung vào việc tìm hiểu những kẻ tình nghi có khả năng thực hiện vụ bắt cóc. Anh rà soát danh sách những người có tiền án, cũng như những ai có bất kỳ mối hận thù nào với gia đình ông Lâm. Trong quá trình tìm kiếm, anh phát hiện ra một cái tên khá đáng ngờ: Hoàng, một người làm vườn từng bị sa thải không lâu trước khi Linh mất tích.
Quang tìm đến ngôi nhà của Hoàng ở một khu phố nghèo, nằm tách biệt khỏi trung tâm thành phố. Ngôi nhà xập xệ, chứng tỏ chủ nhân của nó đang sống trong hoàn cảnh khó khăn. Khi Quang gõ cửa, Hoàng ra mở với ánh mắt hoài nghi. Dáng người gầy gò và khuôn mặt sạm nắng của ông khiến anh trông giống một người làm vườn bình thường hơn là một kẻ bắt cóc trẻ em. Tuy nhiên, khi Quang bắt đầu hỏi về vụ mất tích của Linh, ông ta trở nên căng thẳng một cách rõ rệt. Hoàng phủ nhận mọi liên quan, nhưng đôi tay ông cứ không ngừng run rẩy. Quang cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Trong suốt cuộc nói chuyện, Hoàng đã vô tình tiết lộ rằng, một thời gian ngắn sau vụ mất tích, ông đã rời khỏi thành phố và sống ở một vùng quê hẻo lánh trong suốt vài năm. Đó là một thông tin đáng chú ý, vì ngay sau khi Linh mất tích, Hoàng đã rời bỏ công việc mà không rõ lý do, để lại cho Quang nhiều câu hỏi. Quang quyết định sẽ điều tra thêm về nơi Hoàng đã ở trong thời gian đó.
Chuyến đi đến vùng quê nơi Hoàng từng sống là một phần quan trọng trong cuộc điều tra. Tại đây, Quang đã hỏi thăm nhiều người dân địa phương và tìm thấy một bà lão có vẻ biết khá rõ về ông ta. Theo lời kể của bà, Hoàng đã sống một mình ở một căn nhà nhỏ bên rừng suốt nhiều năm, và đôi khi, người ta thấy ông đi cùng một cô bé. Thông tin này ngay lập tức khiến Quang cảm thấy có thể mình đã tiến gần hơn tới sự thật. Anh quyết định đi tìm căn nhà mà Hoàng từng ở.
Căn nhà nhỏ nằm sâu trong khu rừng, phủ đầy bụi bặm và có vẻ như đã bị bỏ hoang từ lâu. Tuy nhiên, khi Quang mở cửa vào trong, anh phát hiện một căn phòng nhỏ ở phía sau nhà, với những món đồ chơi cũ và vài bộ quần áo trẻ em. Căn phòng này rõ ràng đã từng có một đứa trẻ sinh sống. Điều này củng cố thêm nghi ngờ của anh rằng Linh đã từng bị giam giữ tại đây.
Quang quay lại gặp Hoàng, lần này với những bằng chứng mà anh thu thập được. Trước sức ép và sự thật mà thám tử đưa ra, Hoàng đã cúi đầu thừa nhận rằng ông biết chuyện về Linh, nhưng không phải ông là người đã bắt cóc cô bé. Ông kể lại rằng, vào một đêm mưa bão nhiều năm trước, ông thấy một người đàn ông bỏ lại cô bé ở cửa nhà ông rồi bỏ đi mất. Cô bé khi đó hoảng loạn và không nhớ được bất cứ điều gì về gia đình hay tên của mình. Hoàng, không biết phải làm gì, đã quyết định giữ cô bé lại chăm sóc.
Theo lời kể của Hoàng, khi Linh bắt đầu có những dấu hiệu nhớ lại vài mảnh ký ức, ông cảm thấy lo sợ và quyết định đưa cô bé đến một trại trẻ mồ côi ở thành phố khác. Ông không dám báo cảnh sát vì lo ngại rằng mình sẽ bị nghi ngờ liên quan đến vụ mất tích. Quang biết rằng, nếu điều Hoàng nói là sự thật, thì cơ hội tìm lại được Linh vẫn còn, dù mờ mịt.
Tiếp tục cuộc hành trình của mình, Quang tìm đến trại trẻ mồ côi mà Hoàng đã đề cập. Sau khi gặp quản lý và lục lại hồ sơ cũ, anh phát hiện ra một cô bé có đặc điểm giống với Linh đã được đưa đến đây cách đây nhiều năm và sau đó được một gia đình khác nhận nuôi. Quang lập tức liên lạc với gia đình nhận nuôi này và gặp một cô bé tên là Hương, hiện đã là thiếu nữ mười bảy tuổi.
Ngay khi gặp Hương, Quang đã nhận ra đôi mắt của cô bé giống hệt bà Lâm. Sau khi trình bày câu chuyện, Hương tỏ ra bối rối và hoang mang, vì cô bé chưa từng biết mình được nhận nuôi. Gia đình nuôi của Hương cũng không hề hay biết về quá khứ của cô bé, vì thông tin mà trại trẻ cung cấp rất hạn chế. Tuy nhiên, một xét nghiệm ADN nhanh chóng được tiến hành để xác định sự thật. Kết quả xét nghiệm đã khẳng định rằng Hương chính là Linh, đứa con gái thất lạc của gia đình ông bà Lâm.
Cuộc đoàn tụ sau mười hai năm xa cách diễn ra trong nước mắt và hạnh phúc. Bà Lâm ôm chặt lấy Hương, như thể sợ cô bé lại biến mất lần nữa. Ông Lâm dù không khóc nhưng khuôn mặt lộ rõ sự xúc động. Hương – hay Linh – vẫn còn nhiều điều cần thời gian để thích nghi, nhưng cô cảm thấy trong lòng một cảm giác quen thuộc khi ở bên cha mẹ ruột của mình.
Hành trình tìm kiếm đầy gian nan này không chỉ là sự đền đáp cho lòng tin mãnh liệt của gia đình ông bà Lâm, mà còn chứng tỏ sự kiên trì và kỹ năng xuất sắc của thám tử Trần Quang. Sau vụ này, anh đã nhận được nhiều lời khen ngợi, nhưng với anh, phần thưởng lớn nhất chính là niềm vui của những người được đoàn tụ sau bao năm thất lạc.